SƯU TẦM THƠ HAY
ĐÔNGTHANHTRUC:
CÓ MỘT NGÀY
Có một ngày con biết mình đã lớn
Đó là khi thấy tóc mẹ bạc nhiều
Thời gian hỡi làm sao con trả lại
Màu đen huyền trên tóc mẹ thương yêu !
Có một ngày con biết mình đã lớn
Đó là khi trán mẹ nếp nhăn đầy
Như sông lớn cuộn mình trong nước lũ
Xin đất trời cho bão tố thôi bay.
Có một ngày con biết mình đã lớn
Khi mắt mẹ sâu, dáng vóc thêm gầy
Bao khốn khó mẹ âm thầm nhận hết
Nâng lấy đời con bằng cả hai tay
Có một ngày con biết mình nhỏ lắm
Giữa mênh mông vô định kiếp người
Con sợ lắm ! Xin không bao giờ tới
Cái ngày ... con xa mẹ, mẹ ơi ...
PHỐ NÚI CHIỀU CUỐI THU
Phố núi chiều nay trở lạnh
Đường về cơn gió trêu ai ?
Ô hay! Ta nào trẻ nữa
Để đèo tia nắng trên vai.
Phố núi chiều nay trở lạnh
Có gì man mác đìu hiu.
Ta nghe trong lời cây cối
Như còn đôi chút dấu yêu.
Đi ngang những căn nhà cũ,
Đi ngang kỷ niệm trường xưa,
Đi qua hai hàng Sao rũ,
Bây giờ thôi nhớ hay chưa?
Phố núi! Ta về rồi đấy.
Bạn bè! Dăm đứa nay đâu?
Chao ơi! biết đời vẫn thế
Mà sao cũng ngẫn ngơ sầu.
Phố núi chiều nay trở lạnh
Đôi tình nhân xiết tay nhau.
Trên từng vỉa hè, quán cóc
Người người như sống thêm mau.
Phố núi chiều nay trở lạnh
Lang thang vơ vẫn đó ai?
Đồi núi nghiêng đầu nặng trĩu
Bên trời một xác lá bay...
TĐT, tàn thu năm Ất Mùi
TỪ GIÃ ĐỜI VIỄN XỨ
Xin từ giã lênh đênh đời viễn xứ
Tám mùa mưa dâng nước ngập lòng
Xin từ giã từng hàng cây góc phố
Cùng ta ngồi qua suốt chín mùa đông.
Xin từ giã bạn bè dăm bảy đứa
Còn bôn ba nơi đất khách quê người
Ta về với quê mình nghèo khốn khó
Sớt chia cùng bao cay đắng buồn vui.
Xin từ giã những ngày nơi quán trọ
Sống quẩn quanh bên cơm áo dập vùi
Ngày lại ngày cùng anh em tứ xứ
Rượu, bia nhiều và thuốc chẳng rời môi.
Xin từ giã những cuộc tình lãng đãng
Vu vơ thôi mà nhớ cũng thật nhiều
Trái tim lớn vẫn luôn là một nửa
Và vẫn hoài rung động những thương yêu.
Ta sẽ nhớ những tháng ngày nổi hứng
Xách ba lô rong ruổi khắp đường dài
Hết lên núi lại trở về với biển
Ngất ngư chiều rồi ngơ ngẩn ban mai.
Ta sẽ nhớ những chiều mưa quán cóc
Buồn rưng rưng nhưng cũng rất mơ hồ
Cô đơn lạ nhưng cũng đầy ý vị
Tựa như ngồi trong một cõi hư vô.
Ta sẽ nhớ những lần say túy lúy
Mấy thằng thân inh ỏi hát bên đường
Trải chiếu ngủ chắn ngang đầu dãy trọ
Tựa như rằng : Đây mới cảnh tha hương!
Ta sẽ nhớ lời anh hàng xóm nói :
Năm mươi rồi còn vất vưởng nơi đây
Lần lữa riết, thế rồi trong thoáng chốc
Tráng tâm xưa nay tóc trắng phủ đầy.
Ta sẽ nhớ ngày chia tay đồng nghiệp
Nợ bài thơ cho đến tận bây giờ
Hồn nghệ sĩ biết tặng gì hơn nữa
Gói tình nhiều trong câu chữ đơn sơ.
Ta sẽ nhớ. Chắc rồi! Ta sẽ nhớ.
Biết bao nhiêu kỷ niệm quãng đời qua
Đã chuyển hóa thành làn hơi ta thở
Trong mỗi tế bào, trong máu, xương, da.
Xin từ giã lênh đênh đời viễn xứ
Như Ngày - Đêm tuần tự nối chân nhau
Khi nắng tắt, đêm lại về rất khẽ
Có ta đi tìm lại giấc mơ đầu.
ĐÔI MẮT NGẮM TRỜI MÂY
Ngắm trời mây qua đôi mắt này
Mây đen như tỉnh, trắng như say
Khói chiều ai thổi buồn vơ vẩn
Ta đếm xuân tàn trên ngón tay.
Ngắm trời mây qua đôi mắt ai
Vui chi phiêu lãng tháng năm dài
Tóc xanh đổi lấy sầu ly biệt
Thương khối tình con đem trả vay.
Bạn lại lên đường, ta vẫn đây
Vẫn vui trăng gió, núi sông đầy
Vẫn ôm thơ rượu vào cơn ngủ
Và vẫn bây giờ tay trắng tay...
Thôi thế bạn đi đường vạn dặm
Quê hương gửi tạm dưới chân giày
Khi nào phú quý, khi nào đủ
Nhớ hẹn quay về hai đứa say.
Ta cũng từng đi, cũng biết buồn
Cũng mưa viễn xứ, nắng tha phương
Cũng mang chí cả đời ngang dọc
Khinh rẻ bạc tiền như rác rơm.
Ta cũng từng đi, cũng biết rồi
Năm tháng ơ hờ năm tháng ơi
Sao chẳng chờ nhau vui chút nữa
Năm tháng vô tình năm tháng trôi.
Người đến, người đi, người mất rồi
Biệt ly, ly biệt, lắm chia phôi
Bỗng nhớ quê nghèo lam lũ quá
Tuổi thơ cây lá phủ bên đồi.
Một sớm ta về, ta về thôi
Bỏ hết công danh ở xứ người
Nhà ta phố núi, mây ngang cổng
Hoa lá xưa giờ, tươi cứ tươi.
Bạn ạ, bây giờ ta ở đây
Người đời lắm kẻ bảo ta say
Sao mãi mơ màng trong cuộc sống
Sách vở, thơ đàn vô ích thay!
Tiễn bạn bây giờ tay nắm tay
Chuyện cũ tuôn về trong phút giây
Ngày mai đôi hướng đời đôi ngã
Khi nao gặp nữa những Tao- Mày?
Ngắm trời mây qua đôi mắt này
Đôi khi sương khói mắt như cay
Một kẻ lên đường đi viễn xứ
Kẻ ngồi chân núi ngắm mây bay.
TĐT, tiễn bạn chiều xuân
Đăng nhận xét